Thấy Trì Nguyên Dã trẻ con như vậy, Điềm Tâm tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Anh đừng lộn xộn nữa…"
Trì Nguyên Dã hừ khẽ: "Vậy em hôn anh một cái đi."
Điềm Tâm hết chịu nổi phải giơ tay đỡ trán, cô nói: "…Bọn mình đang xa nhau mà, em hôn anh thế nào được?"
"Con nhỏ ngốc, đương nhiên là hôn qua điện thoại rồi, bổn thiếu gia có thể nhận được, em mau hôn đi!"
Lời lẽ thật hùng hồn khiến cô chẳng biết nói gì hơn…
Điềm Tâm nhìn quanh quất một chốc, đành nghe lời đưa điện thoại lại gần rồi khẽ chu môi đánh chụt, kín đáo lén lút như ăn trộm: "Vậy được chưa?"
"Chưa được, chưa đủ, em lại làm cho có lệ rồi, anh nghe ra được đấy nhé!"
"…" Ông giời của tôi à, anh làm thế nào nghe được cô làm lấy lệ vậy? Vốn đã cách điện thoại rồi, chẳng lẽ anh muốn cô hôn đến nở hoa luôn à?