Mấy ngày sau.
Điềm Tâm xin nghỉ đã được vài ngày, nếu hôm nay lại nghỉ thì chỉ e sẽ hổng kiến thức.
Cô chậm rãi sửa soạn cặp sách, thay đồng phục rồi xách cặp đi xuống lầu.
Chú Trì với dì Trì đều không có nhà, Trì Nguyên Dã đang ngồi bên bàn ăn, tao nhã uống cà phê. Thấy Điềm Tâm đi tới, cậu mỉm cười: "Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây thì phải? Cô nhóc tiểu học nào đó bỗng dưng dậy sớm thế kia cơ á?"
Điềm Tâm chẳng có tâm trạng đâu mà đùa giỡn với Trì Nguyên Dã, cô kéo chiếc ghế đối diện với cậu rồi ngồi xuống đó, chống tay lên má, uể oải nói: "Hôm nay em muốn đi học."
Từ khi Tiểu Dã không còn nữa, cảm xúc của con nhóc tiểu học này vẫn luôn sa sút, nhất là từ hôm đến bệnh viện đối chất nhưng lại bị Hạ An Nhược cắn ngược lại, Điềm Tâm cứ chán chường sa sút tinh thần.