Trì Nguyên Dã khẽ rên lên, hiện trường chợt rơi vào cảnh tượng im lặng lạ kì.
Quanh quẩn bên mũi Điềm Tâm là mùi hương riêng biệt của Trì Nguyên Dã, đầu óc cô như đã chết máy, không cách nào khởi động lại được.
Chờ đã… Cô đang làm gì thế này?
Mặt cô thế mà lại úp vào chỗ đó của Trì Nguyên Dã…
A a a a, cứu với! Cô muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống cho rồi, không bao giờ ra ngoài nữa!
Điềm Tâm nằm sấp ngay đơ bên người Trì Nguyên Dã như thể bị người ta điểm huyệt, mặt đỏ rần đến tận mang tai.
Trì Nguyên Dã nắm cổ áo Điềm Tâm, kéo cô đứng dậy từ trên người mình, nghiến răng nói: "Con nhóc tiểu học, em cố ý đúng không? Hả?"
"Em, em đâu có…"
Điềm Tâm khóc không ra nước mắt, vì sao cô phải cố ý làm chuyện xấu hổ như thế chứ?