Điềm Tâm cong môi lên, thấy ấm áp trong lòng, cô đưa mắt nhìn Trì Nguyên Dã đang ướt sũng từ đầu đến chân.
Thật kì lạ, rõ ràng cậu bị mắc mưa, rõ ràng cậu đang có dáng vẻ rất chật vật, thế nhưng vì sao trông Trì Nguyên Dã vẫn ngầu đến vậy?
Tạo cho người ta cảm giác ngang tàng, không gò bó.
Thượng Đế đã ban cho cậu con trai trước mặt cô rất nhiều thứ tốt đẹp, đúng là chẳng công bằng gì cả.
Điềm Tâm nhìn trái ngó phải, tầng ba trung tâm thương mại là nơi bày bán quần áo nam, cô kéo tay Trì Nguyên Dã đi về phía thang cuốn: "Nói gì thì nói, bọn mình tranh thủ thời gian mua một bộ quần áo để thay cái đã."
Mua quần áo xong vừa lúc Thất Tịch gọi điện tới.
Điềm Tâm vội vàng nghe máy: "A lô?"
"Điềm Tâm, bọn mình đến nhà hàng rồi, hai cậu đang ở đâu?"