Ở một nơi khác, Điềm Tâm và Trì Nguyên Dã đã dừng xe lại. Thấy bên ngoài bắt đầu mưa, hai người bị kẹt trong xe bèn tròn mắt nhìn nhau.
Bỗng chốc, Trì Nguyên Dã cởi áo khoác jean, mở cửa xe bước ra ngoài trước, sau đó chạy tới bên ghế phụ, mở cửa xe cho Điềm Tâm rồi ra lệnh: "Con nhóc tiểu học, em mau xuống xe đi!"
Cái gì? Đừng nói Trì Nguyên Dã định cứ thế chạy vào nhé?
Điềm Tâm sửng sốt một giây rồi vội vàng xuống xe, núp trong ngực Trì Nguyên Dã, cả hai cùng chạy hết tốc lực vào trong trung tâm thương mại.
Mưa rào rào xối lên chiếc áo khoác jean của Trì Nguyên Dã, nhờ vậy mà Điềm Tâm tránh được hơn phân nửa mưa gió, cảm giác chạy như điên trong mưa thật là đã, thật là vui!
"Trì Nguyên Dã…" Điềm Tâm ngoảnh sang nhìn Trì Nguyên Dã, phát hiện cậu đang che áo kín đầu cô, cánh tay trái lộ ra ngoài mưa.