Hạ An Nhược tức giận nhìn Điềm Tâm chằm chằm nhưng không nói ra nổi câu nào.
Điềm Tâm khẽ mỉm cười khoác túi xách lên vai, "Tôi cho cô biết, tôi nhất định sẽ không để Tiểu Dã vô duyên vô cớ bị cô hại chết như vậy đâu!"
Lần trước bị Điềm Tâm dùng di động lén ghi âm, Hạ An Nhược rõ ràng đã cảnh giác hơn, cô ta không dám nói năng bừa bãi nữa, chỉ nhẹ nhàng tựa lên chiếc gối ở phía sau, gương mặt đầy vẻ vô tội, "Tiểu Dã chết có liên quan gì đến tôi?"
"Thật sự không có liên quan? Ok, chúng ta cứ chờ xem." Điềm Tâm lười nói nhảm với cô ta, sau khi để lại một câu "cô tự lo cho tốt" rồi đi ra ngoài chẳng quay đầu lại nữa.
Hạ An Nhược chớp mắt nhìn Điềm Tâm đăm đăm rồi bật cười.
Hay cho một Lạc Điềm Tâm, đúng là càng ngày càng thú vị rồi.
Cô chờ đi, một ngày nào đó tôi sẽ chứng minh với cô, rốt cuộc người con gái mà Nguyên Dã quan tâm nhất là ai!
…
Sau khi đi ra khỏi phòng bệnh, Điềm Tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm.