Có Trì Nguyên Dã làm chỗ dựa để thị uy, tâm tình của Điềm Tâm rất tốt, cô nâng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ lên, vui vẻ lắc tay người kia, "Trì Nguyên Dã, anh thật tốt, cũng may có anh nguyện ý tin tưởng em, không cần những người khác tin, chỉ cần mình anh là đủ rồi!"
Trì Nguyên Dã mặc cho Điềm Tâm lắc tay của mình, đáy mắt cậu dần dần nhuộm vẻ cưng chiều, "Em gọi anh là gì? Hả?"
Điềm Tâm đặt tay lên khóe môi suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng cười, ngầm hiểu ý người kia nên đáp, "Cảm ơn chồng!"
Trì Nguyên Dã hài lòng xoa đầu Điềm Tâm, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
"Khụ khụ, khụ khụ…" Đột nhiên Hạ An Nhược bắt đầu ho sặc sụa, chẳng biết vì tức giận hay thế nào mà khuôn mặt vốn tái nhợt lại đỏ ửng lên, cô ta ấn chặt ngực, đau đớn đáng thương nhìn Trì Nguyên Dã, nước mắt to bằng cỡ hạt đậu rơi xuống, "Nguyên Dã, cậu đang cố ý trả thù tôi sao?"