Nà ní? Ánh mắt thầy Dạ nhìn cô sao? Ánh mắt thế nào cơ?
"Anh Hữu Thần, rốt cuộc anh đang nói gì thế, em không hiểu."
"Ý anh là ánh mắt của chủ nhiệm lớp em nhìn em rất phức tạp, cảm giác của anh ta với em tuyệt đối không đơn giản chỉ là thầy giáo với học sinh, sau này em cách xa anh ta ra."
Trực giác của đàn ông không kém phụ nữ, huống chi Hàn Hữu Thần là người thế nào chứ? Người nào có ý nghĩ gì, anh chỉ cần nhìn lướt qua là đã dễ dàng nhìn thấu rồi.
Thất Tịch vẫn không thể tin được, "Làm sao vậy, em với thầy Dạ nói với nhau tổng cộng chưa được mấy câu, sao thầy ấy có thể giống như anh Hữu Thần nói chứ?"
"Tóm lại anh bảo em cách xa anh ta ra thì em cứ làm vậy đi." Hàn Hữu Thần nói xong lại xoa đầu Thất Tịch, "Nếu có thể làm được, anh sẽ giảm hình phạt không cho em ăn vặt trong một tuần xuống còn ba ngày."
"Em đồng ý với anh!" Thất Tịch vội vàng trả lời.