Phải, dù thế nào thì cô cũng là người có lý.
"Quậy đủ chưa?" Hàn Hữu Thần lạnh nhạt nhìn Thất Tịch, đôi mắt đen nhánh thâm thúy như hồ nước sâu thẳm không lường được, giống như anh ấy chỉ cần liếc mắt hờ hững nhìn bạn thôi thì đã có thể hoàn toàn hiểu rõ bạn, khiến bạn chẳng thể giữ lại được gì.
"Vẫn chưa quậy đủ! Em phải về nhà, em không muốn sống ở đây!" Thất Tịch nói xong, xoay người muốn rời khỏi.
Ai ngờ giây kế tiếp cánh tay cô đã bị Hàn Hữu Thần bắt lấy, anh nhìn cô chằm chằm, "Nơi này chính là nhà của em, em còn muốn về đâu?"
Nơi này chính là nhà của em…
Sau khi Thất Tịch nghe được câu này, trong nháy mắt cô có hơi cảm động, cánh mũi chợt ê ẩm cay cay.
"Dù sao em cũng không muốn ở lại đây, em mà ở thì chỉ có thể bị ngược đãi thôi!" Thất Tịch uất ức quật cường trả lời.
Hàn Hữu Thần bất đắc dĩ đỡ trán, rốt cuộc cô nhóc này có còn chút lương tâm nào không?