Âm nhạc bên trong xe lấn át giọng nói của hai người, toàn bộ hành trình mắt bác tài xế đều nhìn thẳng phía trước mà lái xe.
Nhưng cho dù là như vậy, Điềm Tâm vẫn cảm thấy xấu hổ không thôi.
Hu hu, ác ma Trì Nguyên Dã này, khốn kiếp, đồ háo sắc!
"Trì Nguyên Dã, em… em không đùa với anh nữa, anh mau buông em ra, bác tài xế còn ở trước mặt kìa!" Điềm Tâm giảm âm lượng giọng nói xuống.
"Anh không cho ông ta quay đầu nên ông ta không dám quay lại đâu." Trì Nguyên Dã tự tin mở miệng.
Vậy cũng không được.
"Tóm lại, tóm lại không cho phép anh làm bậy ở bên ngoài!"
"Hả? Ý của em là anh có thể trở về nhà làm bậy với em sao?" Trì Nguyên Dã mỉm cười không đàng hoàng, cố tình xuyên tạc ý của Điềm Tâm.
"Sao trước kia em không nhìn ra anh lưu manh như vậy nhỉ?"
"Bổn thiếu gia chỉ lưu manh đối với em mà thôi." Cậu lười nhìn mấy nữ sinh khác.