Trên đường đến bệnh viện, Điềm Tâm kéo vạt áo Trì Nguyên Dã, "Trì Nguyên Dã, tại sao anh thích em thế?"
Trì Nguyên Dã lạnh lùng trả lời, "Thích là thích, không vì sao cả!"
"Không được, nhất định phải nói ra một nguyên nhân. Anh thích em ở điểm nào?"
Trì Nguyên Dã ngắt cái mũi nhỏ của Điềm Tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Cô gái ngốc nghếch, anh đã nói rồi, không vì sao cả, không có nguyên nhân, dù sao mọi thứ của em anh đều thích!"
Điềm Tâm ngây ra.
Độ cong của khoé môi Trì Nguyên Dã liên tục tăng lên, gương mặt anh tuấn phóng to trước mắt Điềm Tâm, giọng nói quyến rũ, "Đáp án này em đã hài lòng chưa?"
Phù... Hài lòng, dĩ nhiên hài lòng!
Điềm Tâm vui sướng dang tay ôm Trì Nguyên Dã, đột nhiên lại nghĩ tới những lời Hạ An Nhược nói với mình.
"Trì Nguyên Dã, nếu như người thật sự có hôn ước với anh không phải em, mà là người khác, anh có còn thích em không?"