Hạ An Nhược không thể tin được nhìn bóng lưng rời khỏi của Trì Nguyên Dã.
Nguyên Dã cứ đi như vậy sao?
Tại sao lại như vậy... Tại sao lại như vậy chứ!
Sau khi Điềm Tâm nhảy từ trên xe cứu thương xuống, mới ngầu được có hai giây đã cảm thấy chân của mình bị trật, má nó, đau chết cục cưng rồi.
Điềm Tâm uất ức hít mũi một cái, cố chịu đựng cái chân đau của mình, quật cường đi về phía trước.
Tức chết mình, thật là tức chết mình.
Đóa Bạch Liên hoa Hạ An Nhược này!
Cô cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi cô không nên kích động như thế, cãi nhau với Trì Nguyên Dã như vậy, thế chẳng phải là kết quả Hạ An Nhược muốn thấy sao?
Ôi ôi, nhưng như đã nói rồi, tên Trì Nguyên Dã khốn kiếp đó có cần vô tình như vậy hay không, thật sự không quan tâm mình sao?
Điềm Tâm sắp bị uất ức đến chết rồi, ai ngờ một giây sau, cánh tay của mình đã bị người ta nắm lấy.
Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Con nhóc tiểu học."