Sắc mặt của Hạ An Nhược chợt biến, nụ cười cứng lại ở khóe môi.
Mấy nam sinh kia thấy Điềm Tâm giận dữ như vậy, chỉ muốn lập tức thể hiện bản thân trước mặt nữ thần, bèn vội vàng xông lên chắn trước mặt Hạ An Nhược, "Bạn học này, cô muốn làm gì?"
"Chuyện không liên quan đến các anh, tránh ra!"
"Này, đây là phòng học nhạc, bạn Hạ đang nghiên cứu thảo luận với chúng tôi đấy, cô vô duyên xông vào như vậy, cô thấy có phải phép không?"
Từ đầu đến cuối Hạ An Nhược đều trốn sau lưng mấy nam sinh này, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta biết, Điềm Tâm đã biết cả rồi, cô tới đây để dấy binh hỏi tội mình!
"Hạ An Nhược, sao hả, cô làm chuyện trái với lương tâm, nên bây giờ không dám đối mặt với tôi luôn phải không?"
"Cô có bản lĩnh hại chết Tiểu Dã, sao không có bản lĩnh thừa nhận? Tôi thật sự không ngờ cô lại là hạng người này, trước đây nhất định tôi bị mù nên mới cảm thấy cô là một người tốt! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng nhỉ?"