"Tiểu Hoan, tôi không nhớ là tôi từng đắc tội với cô, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Tiểu Dã đã làm gì cô hả? Sao phải bắt tay với Hạ An Nhược để đầu độc hại chết nó?! Nó cũng là một sinh mạng mà!"
Tâm trạng của Điềm Tâm có hơi kích động, một khi tâm trạng kích động, cô sẽ không kìm nổi nước mắt của mình.
Không, cô không được khóc, cô không thể khóc!
Người phải khóc là Hạ An Nhược, chứ không phải cô!
Từ khi quen biết Hạ Anh Nhược, cuối cùng Điềm Tâm mới hiểu thế nào là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Đáng sợ nhất không phải người ghét bạn, bắt nạt bạn ra mặt, mà đáng sợ nhất chính là loại người như Hạ An Nhược, bề ngoài thì tỏ ra thân thiết, sau lưng lại âm thầm đâm bạn một dao!
Điềm Tâm giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng, cảm thấy như mình sắp tức điên lên rồi.
"Cô Điềm Tâm, tôi thật sự không biết cô đang nói gì, tôi không hiểu." Tiểu Hoan nhớ lời của Hạ An Nhược, khư khư giữ miệng không chịu thừa nhận.