Đi đến hành lang, sự dịu dàng giả dối khi nãy của Hạ An Nhược nhanh chóng biến mất hoàn toàn, tay cô ta nắm chặt điện thoại của mình, thấp giọng trách Tiểu Hoan, "Tôi tặng bông tai cho cô là để cô ra ngoài vênh váo à? Cô không biết đợi đến lúc ra khỏi cửa mới đeo sao? Cứ phải đeo ở nhà họ Trì hả? Tôi thật sự sắp bị cô làm tức chết rồi, sao cô có thể không có đầu óc như vậy chứ?"
Tiểu Hoan sắp khóc đến nơi rồi. Cô ta vốn đã sợ hãi, bây giờ lại bị Hạ An Nhược mắng như vậy, càng không biết phải làm sao, "Cô Hạ, tôi phải làm gì bây giờ? Hu hu, tôi sẽ bị phát hiện mất, tôi sẽ bị phát hiện mất!"
"Được rồi được rồi, khoan hãy tự dọa bản thân, lỡ cô làm rơi ở chỗ khác thì sao?"
"Không đâu, tôi đã tìm khắp nơi rồi, đều không có, chỉ có phòng của cô Điềm Tâm là tôi chưa tìm, chắc chắn là rơi ở chỗ của cô ấy!" Tiểu Hoan nói, tâm trạng có hơi kích động.