Tiểu Hoan kinh ngạc, vội vàng xoay người tháo chiếc hoa tai còn lại ra, nhét vào túi áo mình.
Trì Nguyên Dã bước tới, hơi ngừng lại bên người Tiểu Hoan, ngạo nghễ nhìn cô ta, "Cô vội vội vàng vàng như vậy làm gì?"
"Ơ? Trì thiếu, tôi, tôi không có…" Tiểu Hoan lắc đầu lia lịa.
Trì Nguyên Dã thu hồi tầm mắt, cầm cốc của Điềm Tâm đi xuống tầng một rót nước cho cô.
Trong phòng, Điềm Tâm vẫn còn ôm Tiểu Dã không chịu buông tay.
Tiểu Dã ở trong ngực đã sớm không còn hơi thở, Điềm Tâm cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt tường, hồi lâu sau, mí mắt cô run rẩy, lúc này mới chậm rãi hồi thần.
Tiểu Dã… cái chết của Tiểu Dã không phải ngoài ý muốn, nó bị người ta cố tình đầu độc tới chết!
Là ai… rốt cuộc là ai! Nhất định mình sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!
Điềm Tâm đặt Tiểu Dã lên bàn sách của mình, siết chặt nắm đấm, trong mắt loé lên cơn tức giận.