Điềm Tâm ngửa mặt lên, hai mắt nhắm lại khóc to, nước mắt không ngừng chảy xuống cổ…
Tiểu Dã trong ngực cô vẫn nằm yên bất động, nó sẽ không bao giờ nũng nịu cọ vào ngực cô nữa, sẽ không vừa thấy cô vào cửa liền nhào vào lòng cô đón chào nữa. Sẽ không thấy cô đi đến đâu là tung ta tung tăng chạy theo đến đó, không bao giờ phải lo Trì Nguyên Dã tranh giành tình cảm của mình nữa.
Sẽ không thể nữa rồi…
Cô nhớ trước đây mình đã đọc được một câu trên Weibo.
Nhiều người nuôi thú cưng, cũng chỉ coi nó là thú cưng để ở bên mình khi cô độc.
Đối với bạn, có lẽ nó chỉ là thú cưng.
Nhưng đối với nó thì bạn chính là cả thế giới.
Điềm Tâm không quên được lúc Tiểu Dã liếm tay mình khi nãy, dường như nó đang an ủi cô, hoặc là, nó đang muốn nói lời tạm biệt.
Tiểu Dã đừng đi, em hãy quay về đi mà, Tiểu Dã.