Sau đó, hô hấp của Tiểu Dã càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gấp rút, giống như bị thứ gì làm cho kinh sợ, nó co giật hai cái, rồi hoàn toàn… bất động tại chỗ.
Không, không …
Hai mắt Điềm Tâm trợn to, không dám tin mà nhìn Tiểu Dã bất động, cô run rẩy đưa tay ra đẩy nó một cái, "Tiểu Dã, Tiểu Dã?!"
Điềm Tâm bàng hoàng ngước mắt nhìn bác sĩ thú y, đáy mắt trong suốt còn vương ánh lệ, không tiếng động dò hỏi.
Bác sĩ thú y thở dài, thận trọng nhìn Trì Nguyên Dã rồi run run rẩy rẩy mở miệng, "Cô Lạc, Trì thiếu, tôi đã cố gắng hết sức, hẳn là mèo đã ăn phải thứ gì như thuốc trừ sâu, đã rơi vào trường hợp này thì tỷ lệ cứu sống được thật sự quá nhỏ, bây giờ mèo đã… đã chết rồi…"
Đã chết.
Hai chữ này như rút hết linh hồn của Điềm Tâm, cô ngơ ngẩn đứng tại chỗ, dường như quên cả hô hấp.
Tiểu Dã chết, đã chết rồi!
Không, cô không tin…