Điềm Tâm lập tức không kìm được nước mắt, cô vội vàng lau đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
"Tiểu Dã, Tiểu Dã…" Điềm Tâm liên tục gọi tên nó, "Em hãy cố kiên trì, kiên trì thêm một chút nữa thôi, cầu xin em đừng rời khỏi chị…"
Từ giây phút đầu tiên Trì Nguyên Dã đưa Tiểu Dã cho cô, cô đã hoàn toàn bị hấp dẫn bởi nó. Qua khoảng thời gian lâu như vậy, Tiểu Dã đã sớm từ một thú cưng, chuyển thành một người bạn của Điềm Tâm.
Thấy dáng vẻ Tiểu Dã càng ngày càng yếu ớt, hai mắt cũng sắp khép lại, Điềm Tâm khóc càng nhiều hơn. Loại cảm giác phải trơ mắt nhìn nó từng bước cách xa mình nhưng lại bất lực không làm được gì, thật sự quá đau đớn. Điềm Tâm lay lay cánh tay bác sĩ thú y, "Bác sĩ mau cứu nó, hãy mau mau cứu nó…"
Trì Nguyên Dã cũng theo sát lên tầng hai, nhìn bộ dạng sắp điên mất của Điềm Tâm, lại nhìn Tiểu Dã đang hấp hối dưới đất, mắt cậu lập tức sa sầm.