"Cô Hạ, tôi thật sự không hiểu gì hết, xin cô đừng làm khó tôi…"
"Được rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho bác sĩ Trương, để ông ấy mời mẹ cô xuất viện." Nói xong, Hạ An Nhược chậm rãi đứng thẳng người, bỏ điện thoại ra, tao nhã ấn nút gọi một dãy số.
Tiểu Hoan lập tức trở nên sợ hãi, mẹ cô không thể rời khỏi mặt nạ oxy một khắc nào, nếu cưỡng ép bà ấy xuất viện, vậy thì bà ấy sẽ cách cái chết không xa nữa!
"Cô Hạ, đừng mà, tôi cầu xin cô!"
Từ đầu đến cuối gương mặt Hạ An Nhược vẫn duy trì nụ cười say lòng người, cô ta nhướng mày, "Thế tức là cô đồng ý?"
Tiểu Hoan cam chịu gật đầu.
Hạ An Nhược vỗ vai Tiểu Hoan, "Quyết định của cô rất chính xác, ít nhất quyết định của cô đã giúp cô cứu được mẹ cô."
Bây giờ Tiểu Hoan hoàn toàn không muốn nghĩ đến những chuyện khác, cô ta cắn môi dưới, nhủ thầm trong lòng, cô Lạc, thật sự xin lỗi, tôi không còn cách nào khác…