Hạ An Nhược âm thầm nhếch miệng, quả nhiên Lạc Điềm Tâm… cái gì cũng không bằng cô ta.
Nào ngờ Trì Minh Mỹ lại kêu lên, "Điềm Tâm cục cưng, đây là cháu làm sao?"
Điềm Tâm ngượng ngùng gật đầu.
Trì Minh Mỹ vội vàng gắp một miếng sườn lên nếm thử, rồi lập tức giơ ngón tay cái với Điềm Tâm, "Quá tuyệt! Thật không hổ là tiểu Điềm Tâm nhà chúng ta, rất rất ngon!"
Trì Nguyên Dã cũng gắp một miếng sườn kho tàu, tao nhã nhai kỹ, sau đó liếc mắt nhìn Điềm Tâm, độc miệng đánh giá, "Con nhóc tiểu học, có thể coi nấu ăn ngon chính là ưu điểm lớn nhất của em."
Đệch… cái gì gọi là ưu điểm lớn nhất?
Ưu điểm của bổn cục cưng nhiều lắm biết chưa.
Rốt cuộc là tên ác ma này đang khen hay là mắng cô vậy?
Nhìn mọi người đều tán dương Điềm Tâm, bàn tay Hạ An Nhược siết lại thành nắm đấm.
Rõ ràng thứ Lạc Điềm Tâm làm rác rưởi như thế, còn mình làm đẹp như thế, nhưng mọi người lại chỉ ca ngợi Lạc Điềm Tâm?
Cô ta làm kém chỗ nào?