"Dì ghét nhất bộ mặt giả dối kia của Hạ An Nhược, chắc chắn là nó cho rằng chúng ta sẽ không để nó làm lại, nên vừa rồi mới cố tình nói những lời đó!" Nói đến đây, Trì Minh Mỹ hơi ngừng lại, "Nói thế nào thì nó cũng là một đứa con gái được nuông chiều từ nhỏ, thân thể không khỏe, học làm mấy thứ bánh kem bánh quy gì đó là cùng, chứ nó làm sao mà biết nấu nướng chứ."
Ồ ồ, hoá ra là thế.
Điềm Tâm xem như đã hiểu, dì Trì đang cố tình để Hạ An Nhược bị mất mặt đây.
"Dì Trì, hay là thôi đi."
"Không thôi được, ai bảo nó làm đổ thức ăn mà tiểu Điềm Tâm nhà ta cực khổ làm ra."
Hai người còn đang lôi lôi kéo kéo thì thấy Trì Nguyên Dã đút hai tay vào túi quần, cà lơ phất phơ đi xuống. Cậu liếc nhìn hoa quả và đồ bổ trên bàn ăn rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện Điềm Tâm, "Ai tới nhà vậy?"
"Là Hạ An…" Điềm Tâm còn chưa nói hết câu thì đúng lúc này Hạ An Nhược bưng trứng cuộn cơm đi ra, mỉm cười với Trì Nguyên Dã.