Điềm Tâm thấy Trì Nguyên Dã thuần thục nhập bốn chữ số vào để mở khoá điện thoại thì kêu lên, "Mấy chữ số vừa rồi, không phải là sinh nhật em sao?"
Trì Nguyên Dã thờ ơ đáp, "Chính là sinh nhật em đó."
"Anh dùng ngày sinh nhật của em làm mật khẩu điện thoại?"
"Không được à? Bổn thiếu gia dùng ngày sinh nhật cô gái của mình làm mật khẩu thì có gì kỳ lạ?"
Ầy…
Điềm Tâm vội lắc đầu, "Không kỳ lạ, không kỳ lạ!"
Trì Nguyên Dã liếc Điềm Tâm, "Mật khẩu điện thoại của em là gì?"
"Bốn số 8."
Trì Nguyên Dã cười khẩy, mở miệng chê bai, "Con nhóc tiểu học, sao em quê mùa thế?"
"…"
"Đổi mật khẩu điện thoại của em thành ngày sinh của anh đi!"
"…"
"Em còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau bỏ điện thoại ra?"
Trì thiếu là người nóng tính, muốn cái gì thì nhất định phải làm ngay.
Không còn cách nào khác, Điềm Tâm đành ngoan ngoãn bỏ điện thoại ra, vừa mới mở khoá màn hình đã bị Trì Nguyên Dã ngang ngược đoạt mất.