"…"
Bị tên ác ma này giày vò một hồi, Điềm Tâm chẳng còn cách nào đành xoã tóc ra, làm ướt lược, vất vả lắm mới chải xong mái tóc rối bù.
Trì Nguyên Dã nằm trên giường, đôi mắt đen nhánh nhìn Điềm Tâm chằm chằm không chớp mắt, "Này, con nhóc tiểu học, lại đây!"
Anh ấy lại muốn làm gì?
Dựa vào kinh nghiệm của Điềm Tâm, mỗi lần Trì Nguyên Dã bày vẻ mặt đó ra với mình thì đều không có ý gì tốt.
Nhưng Điềm Tâm vẫn vừa chải tóc vừa đi tới, "Chuyện gì?"
Trì Nguyên Dã móc điện thoại trong túi áo ra, "Đến chụp hình nào!"
"Hả? Chụp hình?" Điềm Tâm buông tay, đờ đẫn chớp mắt.
"Ừ, đột nhiên anh cảm thấy mình nên đổi ảnh nền điện thoại." Trì Nguyên Dã vừa nói vừa nhanh tay nhập một dãy số, mở khoá điện thoại, tìm chức năng chụp ảnh rồi không nói không rằng ôm lấy cổ Điềm Tâm.
"Nhìn vào ống kính." Trì Nguyên Dã ra lệnh.