Điềm Tâm lập tức xù lông lên như con mèo nhỏ, cô ra sức giãy giụa, "Buông em ra, em không muốn anh ôm em, anh buông em ra!"
Điềm Tâm nhớ tới lúc vừa rồi Trì Nguyên Dã quan tâm Hạ An Nhược ngay trước mặt mình, còn nói chuyện dịu dàng với cô ta như thế kia nữa, cô cảm thấy mình sắp điên lên mất rồi.
Ai ngờ Trì Nguyên Dã không chịu buông tay ra, trong lúc giãy giụa, Điềm Tâm bỗng trượt xuống khỏi người Trì Nguyên Dã, cô lảo đảo mấy bước rồi nặng nề ngã xuống đất.
A…
Đau đớn ở lòng bàn tay khiến Điềm Tâm nhíu mày lại, cô đau đến mức gần như muốn bật khóc.
Cô cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn với hốc mắt đều nóng lên.
"Con nhóc tiểu học…" Trì Nguyên Dã vội ngồi xổm xuống, đau lòng nhìn Điềm Tâm.
Cũng may cô không bị thương, chỉ có bàn tay đỏ ửng lên mà thôi.
Trì Nguyên Dã thở dài, đột nhiên cậu duỗi tay tới ôm chặt cả người Điềm Tâm vào trong lồng ngực mình.