Sau khi Điềm Tâm đi khỏi, Trì Nguyên Dã lập tức nóng nảy.
Trong lòng cậu rất tức giận thế nên mới cố ý chọc tức con nhóc tiểu học kia, muốn khiến cô có cảm giác nguy hiểm.
Nhưng tại sao lại như vậy? Lẽ ra kịch bản không nên như thế!
Tại sao con nhóc tiểu học đáng chết đó không tức giận hả? Cô ấy chỉ bình thản rời đi, còn kéo theo cả tên Tịch Thành Khê kia nữa!
Chắc chắn cô ấy chính là khắc tinh đời này của mình!
Đời này cậu lại thua trong tay một cô gái ngốc nghếch như vậy sao??!
Sh*t!
Trì Nguyên Dã thầm mắng một tiếng rồi hung hăng đạp lên mặt tường, cáu kỉnh kéo cổ áo của mình.
Hạ An Nhược còn chìm đắm trong sự dịu dàng lúc nãy của Trì Nguyên Dã, thấy người kia đột nhiên trở về dáng vẻ nóng nảy thì khó hiểu nhìn cậu, "Nguyên Dã, cậu làm sao vậy?"
Trì Nguyên Dã bày ra vẻ mặt chán ghét, "Đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có việc."
"Sao?" Hạ An Nhược mở to mắt.