Hạ An Nhược vội vàng giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình tới đặt lên tay Trì Nguyên Dã, sau đó cô ta thấy người kia nắm chặt lấy tay mình, từ từ kéo mình dậy.
Điềm Tâm kinh ngạc nhìn Trì Nguyên Dã, bắt gặp cậu đang rũ mắt xuống, lại còn dịu dàng hỏi thăm như đang cố ý chọc tức cô, "Sao chị lại không cẩn thận như thế hả? Có bị thương ở đâu không?"
Hạ An Nhược cười nhẹ, "Tôi không sao, chỉ bị ngã mà thôi, cậu không cần phải lo lắng đâu."
Từ đầu đến cuối Trì Nguyên Dã không nhìn Điềm Tâm lấy một lần, ánh mắt của cậu vẫn luôn rơi trên người Hạ An Nhược, đôi môi mỏng mở ra khép lại, "Muốn đi đâu?"
"Phòng y tế, cậu quên à, hôm đó vì cứu Điềm Tâm mà mắt cá chân của tôi bị thương, đến bây giờ vẫn chưa đỡ đâu." Hạ An Nhược cười tươi như hoa.
"Ừ, tôi đưa chị đi." Trì Nguyên Dã nói xong thì lập tức đỡ tay Hạ An Nhược bước xuống tầng.
"Cậu không bận gì chứ?"
Trì Nguyên Dã lắc đầu, "Tôi có thể bận chuyện gì được, đi nhanh lên."