Lúc Điềm Tâm còn đang rối rắm về việc có nên tiến tới hay không thì một giọng nói ngang tàng truyền tới từ phía sau.
"Bạn học Điềm Tâm…"
Điềm Tâm sửng sốt quay đầu nhìn lại thì thấy Tịch Thành Khê đang khoanh tay trước ngực tựa vào lan can ở phía sau mình, cậu ta đứng trong gió mỉm cười vô cùng quyến rũ với cô.
Ngày hôm qua cậu ta với Trì Nguyên Dã đánh nhau một trận, thế nhưng dường như vết thương vẫn chưa được xử lý, thoạt nhìn… còn rất nghiêm trọng.
Dáng vẻ này của Tịch Thành Khê khiến đám mê trai ở phía sau đau lòng không thôi.
"Hu hu, Tịch thiếu, chuyện gì xảy ra với mặt của cậu vậy?"
"Đúng thế, rốt cuộc là ai quá đáng như vậy chứ, dám đánh Tịch thiếu của chúng ta thành ra thế này?"
"Cậu nói cho bọn mình biết đi, bọn mình đi đòi lại công bằng cho cậu!"
Nhóm mê trai lòng đầy căm phẫn, Điềm Tâm cạn lời đứng ở đối diện.