Điềm Tâm mới vừa chạm phải tay Trì Nguyên Dã thì đã vội vàng thu lại, yên lặng kéo khoảng cách với cậu.
Động tác rất nhỏ lại bị Trì Nguyên Dã nhìn thấu tất cả.
Mặt cậu đen lại, sau đó ném cái bát đang cầm trong tay xuống bàn, "Không ăn nữa!"
Nói xong cậu đẩy ghế đứng lên, cất bước đi ra ngoài.
Trì Minh Mỹ bị tình huống kỳ lạ của hai đứa nhỏ làm cho mờ mịt, vừa đặt đũa lên bên môi, vừa nhìn con trai mình cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
"Này, nhóc thối, con chờ Điềm Tâm một chút chứ…"
Trì Nguyên Dã đáp lại lời bà bằng tiếng đóng cửa thật mạnh.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Trì Minh Mỹ với Trì Nghiêm nhìn nhau, sau đó nhìn sang phía Điềm Tâm.
Điềm Tâm hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì, vui vẻ cầm lấy bánh sandwich trước mặt, "Cháu bắt đầu ăn nhé."
"Điềm Tâm cục cưng… Cháu… cãi nhau với Nguyên Dã sao?" Trì Minh Mỹ biết nhưng vẫn hỏi ra.