Điềm Tâm bất giác run rẩy, ôm cánh tay của mình quay đầu nhìn lại.
Giờ này phút này, Trì Nguyên Dã tỏa ra khí thế hung ác đứng dưới gốc cây to ở cách đó không xa, dường như xung quanh cơ thể cậu đang phát ra khói đen.
Không phải chứ? Vì sao Trì Nguyên Dã tới không đúng lúc như vậy hả?
Điềm Tâm sợ hãi suýt nữa hô thành tiếng, vội vã đứng lên.
Tròng mắt đen nhánh của Trì Nguyên Dã nhìn chằm chằm Điềm Tâm, rồi chợt cười lạnh một tiếng, "Lạc Điềm Tâm, anh thật sự đã xem thường em rồi."
Nói xong, cậu siết chặt nắm tay, cứ như vậy... quay đầu đi?
Điềm Tâm ngẩn người nhìn bóng lưng của người kia. Cô không thể tin nổi, cậu cứ như vậy mà xoay người đi sao? Đây, đây là Trì Nguyên Dã sao?
Đây căn bản không phải là tính cách của Trì Nguyên Dã!
Tịch Thành Khê khoanh tay đứng một bên, vừa vuốt khóe môi vừa dùng khuỷu tay chọc cánh tay Điềm Tâm, "Ôi này, cậu và vị hôn phu cãi nhau à?"
Cậu ta còn không biết xấu hổ mà nói?