Điềm Tâm đang rất buồn bực nên không có tâm trạng nói đùa với Tịch Thành Khê, "Tôi không muốn nói, cảm ơn hoa của cậu, tôi đi trước đây."
Nói rồi, cô quay đầu bước đi.
Tịch Thành Khê đuổi theo sau Điềm Tâm, không nhanh không chậm mở miệng: "Aizz, đừng như vậy mà, mình nói cho cậu biết, con gái đừng nên giấu chuyện đau khổ ở trong lòng, bởi vì như vậy sẽ trở nên không xinh đẹp nữa đâu."
Nghe giọng điệu mang theo dụ dỗ của Tịch Thành Khê, Điềm Tâm hơi cạn lời, cô đáp lại một cách hời hợt: "Ồ, phải không?"
Tịch Thành Khê kiên trì bền bỉ đi theo sau Điềm Tâm, "Nói thử đi mà, nói ra thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, tin tưởng mình đi."
Điềm Tâm cố gắng nhếch môi nở nụ cười với Tịch Thành Khê, "Bạn học Tịch, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng nếu có thể thì hãy để tôi một mình…"