Đôi mắt đen láy của Trì Nguyên Dã nhìn Điềm Tâm chằm chằm, trên khuôn mặt đẹp trai chợt lóe vẻ hung ác nham hiểm.
Cô bảo cậu mặc kệ thì cậu mặc kệ chắc?
Cậu càng muốn quản đấy!
Trì Nguyên Dã bước lên nắm cánh tay Điềm Tâm, "Em muốn đi đâu vậy hả?"
Điềm Tâm giật tay lại, "Anh tránh ra đi!"
Nói xong, cô tiếp tục bước khập khễnh ra ngoài.
Thiếu gia ác ma nào đó thật sự nổi giận, cô đã bị thương thế này rồi mà còn thể hiện cái gì không biết?
Cậu sầm mặt, bước lên dùng một tay ôm ngang Điềm Tâm.
Điềm Tâm quay cuồng, rơi vào trong lòng Trì Nguyên Dã. Lúc cô ngẩng đầu lên thì lập tức thấy khuôn mặt khó coi đến mức không thể khó coi hơn của Trì Nguyên Dã.
Hừ, chỉ có cậu biết bày sắc mặt thôi hả?
Điềm Tâm cũng sầm mặt, liều mạng giãy giụa, "Anh buông em ra!"
Trì Nguyên Dã không dao động.
"Em bảo anh buông em ra! Trì Nguyên Dã, tên khốn nhà anh, đồ chuyên chế, xấu tính, ác ma độc miệng!"