Ánh mắt Trì Nguyên Dã chấn động nhưng rồi lại bình thường ngay sau đó, cậu quay lưng về phía Hạ An Nhược, bóng lưng thẳng tắp, giọng điệu mạnh mẽ, "Dẫu không phải thì tôi vẫn yêu cô ấy!"
Dứt lời, cậu lập tức cất bước rời khỏi.
Sau lưng cậu, Hạ An Nhược đứng giữa đống lộn xộn, nghe Trì Nguyên Dã nói câu ấy thì hơi sững sờ, nhưng lấy lại phản ứng rất nhanh.
Không… mình không được gấp gáp, Nguyên Dã chỉ là chưa bước qua được lằn ranh trong lòng mà thôi.
Bây giờ cậu ấy không thể đón nhận mình cũng chỉ vì Trì Nguyên Trạch.
Mình nhất định phải nghĩ cách để Nguyên Dã hiểu được lòng mình, để cậu ấy biết người cậu ấy yêu vốn không phải Điềm Tâm. Mà là Hạ An Nhược mình đây.
Hạ An Nhược quay trở về chỗ ngồi của mình rồi cúi người sắp xếp lại bàn học vừa bị Trì Nguyên Dã hất tung.