Điềm Tâm vẫy tay, nghĩ thầm không biết có nên nói chuyện Trì Nguyên Dã cũng đi theo cho Hạ An Nhược biết hay không.
Nói thật, từ sau lần dì Trì nói vài câu nhắc nhở mình, cảm giác của Điềm Tâm đối với Hạ An Nhược đã không còn giống như trước đây nữa.
Lúc đầu, Điềm Tâm cảm thấy sự tồn tại của Hạ An Nhược rất đơn giản, nhưng dần dần về sau… thật sự giống như dì Trì nói, từ khi cô ta xuất hiện, đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể giải thích được.
"Điềm Tâm? Điềm Tâm?"
Thấy Điềm Tâm có vẻ thất thần, Hạ An Nhược vừa huơ huơ tay trước mặt cô vừa lên tiếng hỏi.
Điềm Tâm vội hoàn hồn lại, quyết đoán lắc đầu, "Không có, tôi đi một mình."
Không biết có phải vì nói dối nên có chút chột dạ hay không mà giọng Điềm Tâm rất nhỏ.
Hạ An Nhược thấy bộ dạng này của Điềm Tâm thì cười nói, "Thật tốt quá, nếu em đã đi một mình thì chị cùng em đến thăm chú dì Lạc, sau đó em qua chỗ chị ngồi một lát, được không?"
Ối…