Thất Tịch cục cưng hoàn toàn ngây ngẩn, mãi sau mới chậm chạp phản ứng lại.
Anh Hữu Thần nói gì cơ?
Vì yêu cô, nên mới không chạm vào cô?
Là thật sao?
"Anh Hữu Thần..." Thất Tịch rưng rưng dựa vào Hàn Hữu Thần, cọ cọ đầu lên ngực anh.
Hàn Hữu Thần mỉm cười, để mặc cho Thất Tịch cọ nước mắt nước mũi tèm lem lên người mình, "Cô bé ngốc."
Thất Tịch ngước mắt lên đầy đáng thương, "Anh Hữu Thần, vậy phải đợi đến bao giờ thì em mới có thể trở thành người phụ nữ của anh?"
Thất Tịch hỏi thẳng ra như vậy làm Hàn Hữu Thần không biết làm sao, "Ít nhất cũng phải đợi đến khi em trưởng thành. Nhóc con, nhiệm vụ chính của em bây giờ chính là học tập cho tốt..."
Thất Tịch không có tâm trạng nghe Hàn Hữu Thần nói mấy lời này, cô vội vàng mở miệng hỏi, "Vậy... vậy nếu anh Hữu Thần không nhịn được mà ra ngoài tìm người phụ nữ khác thì phải làm sao?"
"Đã nhịn bao năm nay rồi, còn để ý thêm một hai năm này sao?" Hàn Hữu Thần nhéo mũi Thất Tịch.