Ngày hôm sau.
Sau khi ngủ dậy, Điềm Tâm vừa mới xuống dưới tầng thì đã thấy Hạ An Nhược thu dọn hành lý xong xuôi, đang xách hành lý đứng ở cửa.
"Chú dì, thật sự không cần phiền chú dì đưa cháu đi đâu, có chú tài xế đưa cháu qua đó là được rồi." Hạ An Nhược dịu dàng nói.
Hạ An Nhược vừa ngẩng đầu liền trông thấy Điềm Tâm đang đứng trên cầu thang, trên mặt lại nở nụ cười thật tươi, "Điềm Tâm, chị đi đây, nếu có thời gian thì đến tìm chị chơi nhé."
"Ừ... Đi đường cẩn thận." Điềm Tâm cất bước đi tới.
"Được, cảm ơn." Hạ An Nhược khách sáo đáp lại, đôi mắt xinh đẹp quét một vòng xung quanh, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng của Trì Nguyên Dã.
Ánh mắt Hạ An Nhược hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh đã thu hồi lại, cô ta cười nói: "Chú, dì, Điềm Tâm, cháu đi đây."
"Đi đường cẩn thận, có thể về chơi bất cứ lúc nào." Trì Nghiêm cười, nói."Nhất định sẽ thường xuyên đến thăm chú và dì."