Xe chạy tới công viên đã hẹn.
Điềm Tâm cầm điện thoại trong tay, đang muốn nhắn tin cho người kia, nào ngờ vừa xuống xe liền liếc mắt thấy cách đó không xa, có một nam sinh mặc áo khoác bò đang ngồi trên ghế dài, rũ mắt trêu mèo dưới đất.
Đó là… đó là Tiểu Dã.
Điềm Tâm vui vẻ chạy tới, "Tiểu Dã!"
Tiểu Dã nghiêng đầu, lưu lạc ở bên ngoài suốt một đêm nên người nó bẩn thỉu, nhưng đôi mắt như ngọc thạch kia vẫn cực kỳ xinh đẹp.
"Meo o…" Tiểu Dã thấy Điềm Tâm thì nhỏ giọng kêu, không ngừng cọ đầu vào chân cô.
Điềm Tâm ngồi xổm xuống, sống mũi hơi cay cay, đưa tay sờ đầu Tiểu Dã, "Rốt cuộc em đã chạy đi đâu vậy, cuối cùng chị cũng tìm được em…"
Cái cảm giác mất đi rồi tìm lại được bao lấy Điềm Tâm, khi cô vẫn còn đang xúc động thì bỗng nghe thấy một tiếng ho nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.
Hở?
Điềm Tâm vội ngẩng đầu lên, một giây tiếp theo liền giật mình tại chỗ.
Bởi vì ngồi đối diện… là một người siêu cấp đẹp trai!