Rốt cuộc Tiểu Dã chạy đi đâu rồi?
Điềm Tâm sốt ruột đến sắp khóc tới nơi, vội vàng chạy xuống tầng một, vừa xuống cầu thang vừa cất tiếng gọi, "Chị Trương, chị Trương!"
Chị Trương đang thu dọn bát đũa, nghe được tiếng gọi lo lắng của Điềm Tâm thì vội đáp, "Cô Lạc, sao vậy?"
"Tiểu Dã đâu? Tiểu Dã không còn trong phòng em nữa! Không thấy nó đâu cả!"
Hạ An Nhược đang ở bên cạnh giúp dọn bát đũa nghe vậy thì kinh ngạc mở miệng, "Không thấy Tiểu Dã?"
Điềm Tâm sắp lo lắng gần chết.
Cô đã quen, mỗi ngày vừa đẩy cửa phòng ra là Tiểu Dã sẽ nhiệt tình nhào vào trong lòng cô, kêu meo meo lấy lòng.
Đã quen vào mỗi ngày mở mắt ra, liền thấy Tiểu Dã đang nằm cuộn tròn trên chăn.
Đối với Điềm Tâm mà nói, nó không đơn giản chỉ là món quà mà Trì Nguyên Dã tặng cho cô, mà cô đã coi nó thành một người bạn tốt, thành người thân!