Điềm Tâm ngơ ngác ngước mắt nhìn Trì Nguyên Dã, "Không phải anh không ăn à?"
"Hừ, nói ít thôi, tiếp tục!"
Ok, ok!
Điềm Tâm bất đắc dĩ, lại gắp thêm một cái bánh bao đưa tới miệng Trì Nguyên Dã.
Trì thiếu hài lòng ăn uống, rất hưởng thụ cái cảm giác được Điềm Tâm chăm sóc.
Cậu cũng cầm đũa lên, gắp một cái đưa đến miệng Điềm Tâm, ra lệnh, "Há miệng."
Điềm Tâm liếc nhìn chị Trương, hơi tránh ra phía sau, "Em tự ăn được…"
"Anh bảo em há miệng!" Giọng điệu không ai bì nổi.
Không còn cách nào, Điềm Tâm đành phải ngoan ngoãn há miệng ra, "A… ưm."
Cảnh tượng hai người đút cho nhau ăn đúng là mù mắt chó, chị Trương híp mắt cười rồi đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho đôi trẻ.
Nhìn cảm tình của cậu chủ và cô Lạc tốt như vậy, cô ấy thật sự vui mừng.
Vừa đi được hai bước liền đụng phải Hạ An Nhược đang xuống tầng.