"Kim Thất Tịch, rốt cuộc em muốn nhìn trộm anh đến bao giờ?" Giọng nói không nóng không lạnh của Hàn Hữu Thần vang lên trên đỉnh đầu.
Thất Tịch bĩu môi phủ nhận, "Em đâu có..."
Đột nhiên vở bài tập trước mặt bị rút mất, Thất Tịch á một tiếng, vội vàng ngước mắt nhìn theo cuốn vở bài tập.
"Còn dám nói không? Cả buổi tối em làm được cho anh năm bài toán?" Nói xong, anh hơi ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm lướt qua bài giải của Thất Tịch, lại bổ thêm một đao, "Làm năm bài còn sai mất ba?!"
Thất Tịch cúi đầu nhìn ngón tay mình, dứt khoát đẩy toàn bộ lỗi lầm sang người Hàn Hữu Thần, "Cũng tại anh mở họp trực tuyến làm ảnh hưởng em làm bài, đều tại anh!"
Bản lĩnh đổ thừa của cô nhóc này đúng là hay quá!
Khoé miệng Hàn Hữu Thần giật giật, mặt sa sầm quay lại trước màn hình máy vi tính, trực tiếp bỏ lại một câu huỷ bỏ cuộc họp với đầu video bên kia.
Sau đó anh cầm hai bản kế hoạch đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thất Tịch.