Điềm Tâm còn chưa kịp lên tiếng nói gì, Trì Nguyên Dã đã lạnh lùng mở miệng, "Tự tôi có thể chăm sóc được, chị ra ngoài đi!"
Hạ An Nhược mím môi, vẫn chưa từ bỏ ý định, "Nhưng dù sao Điềm Tâm cũng là con gái, đỡ em ấy đi nhà vệ sinh hoặc gì đó thì chị làm sẽ thích hợp hơn…"
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, chẳng có gì mà không tốt cả, đằng nào thì sớm hay muộn tôi cũng sẽ nhìn hết!"
"…" Điềm Tâm yên lặng liếc Trì Nguyên Dã.
"Ây da, được rồi được rồi, An Nhược này, cháu cũng không cần để tâm quá như vậy, tiểu Điềm Tâm nhà bọn dì đã có Nguyên Dã lo rồi. Còn cháu, cứ đi theo bọn dì thôi, đừng ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa." Trì Minh Mỹ liếc mắt, dứt khoát nói thẳng vào mặt Hạ An Nhược.
Sắc mặt Hạ An Nhược lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Cô ta gượng gạo cong môi, cười một tiếng với Điềm Tâm, "Vậy… Điềm Tâm, chị đi trước nhé."
"Ừm." Điềm Tâm gật đầu.