Khi cô tỉnh dậy thì đang ở trong phòng bệnh của một bệnh viên tư nhân nào đó.
Điềm Tâm vừa mở mắt ra liền thấy xung quanh giường có rất nhiều người vây quanh.
Ưm…
Điềm Tâm cau mày, cố chống người ngồi dậy.
"Dậy rồi sao? Còn thấy khó chịu ở đâu không?" Trì Nguyên Dã cúi xuống, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm, đôi mắt đen nhánh nhìn cô không chớp mắt, giọng nói hơi khàn khàn.
Điềm Tâm lắc đầu, mờ mịt chớp mắt, "Em bị sao vậy?"
"Hu hu, Điềm Tâm cục cưng, bác sĩ nói cháu bị ngộ độc thức ăn, thế nào rồi? Bây giờ đã thấy khá hơn chưa? Bụng còn đau không? Còn khó chịu ở đâu không?" Trì Minh Mỹ cũng nhào tới, mặt đầy ân cần nhìn Điềm Tâm, đau lòng vô cùng.
Ngộ độc… thức ăn?
Đang yên đang lành, tại sao mình lại bị ngộ độc thức ăn?
Aizz, người chỉ vì ngộ độc thức ăn mà đau đến ngất xỉu, sợ có mỗi cô là người đầu tiên nhỉ? O(╯□╰)o