Điềm Tâm vừa mới phát ra một tiếng rên mờ ám, liền xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nụ hôn của Trì Nguyên Dã như có một loại ma lực, hôn đến đâu là dễ dàng mang theo hơi nóng bỏng đến đó, bàn tay của Điềm Tâm không tự chủ mà siết lại thành nắm đấm đặt trước ngực cậu, hô hấp càng ngày càng dồn dập…
Cốc cốc cốc!
Đột nhiên, có người đập vào cửa kính xe, ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ quát, "Này, người ở bên trong kia, rốt cuộc các người còn làm gì nữa vậy? Mau lái xe đi đi!"
Hai mắt Điềm Tâm mở to, có người ở bên ngoài!
Nhưng Trì Nguyên Dã thì sao? Dáng vẻ vẫn ung dung nhàn hạ.
Cảnh xuân ở trong xe với người đi đường đứng ngoài xe, chỉ cách nhau đúng một lớp cửa kính màu đen mà thôi…
Người bên ngoài chỉ cần đi đến đằng trước, nhìn xuyên qua lớp kính chắn gió trong suốt trước mặt. Lập tức có thể nhìn thấy rõ, giờ phút này Trì Nguyên Dã và Điềm Tâm đang mập mờ dán vào nhau, mạnh mẽ trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng!