Trì Nguyên Dã nhún vai, vẻ mặt hết sức vô tội, "Em là hôn thê của anh, anh hôn vợ tương lai của mình thì có gì là không thể?"
"Anh… Anh…" Điềm Tâm bị chặn họng đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể khoanh tay trước ngực, ngồi về chỗ thật mạnh.
Trì Nguyên Dã gạt cần số, đánh tay lái thật ngầu, sau đó dò hỏi, "Muốn đi đâu? Xem phim? Hay là ăn cơm trước?"
"…"
"Lúc trưa em với Thất Tịch ăn gì ở quảng trường Thời Đại? Bây giờ có đói không? Hay là đi ăn cơm trước nhé?"
"…"
"Có muốn xem phim nào không?"
"…"
Đột nhiên tiếng phanh xe chói tai vang lên, Điềm Tâm sợ hãi đổ về phía trước, nếu không phải có dây an toàn giữ lại, chỉ sợ bây giờ cô đã sớm đụng vào kính chắn gió phía trước rồi!
Trì Nguyên Dã cởi dây an toàn, quay sang nhìn Điềm Tâm, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nghiêm túc, giọng nói trầm thấp lộ ra sức mạnh ở bên trong, "Con nhóc tiểu học, anh nói chuyện với em đó, em có nghe thấy không?"