Hạ An Nhược mím môi, "Dì Trì, có phải dì hiểu nhầm cháu chuyện gì không, không phải như dì nghĩ đâu…"
"Nếu quả thật không có, sao cháu lại biết dì đang nghĩ gì?" Trì Minh Mỹ khẽ mỉm cười, lạnh nhạt hỏi lại.
Hạ An Nhược rũ mắt, cô ta im lặng một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng đáp, "Dì, cháu thật sự không có, dì hiểu nhầm cháu rồi."
"Ok, cứ coi như dì hiểu lầm đi, cháu nhớ những lời dì là được rồi." Trì Minh Mỹ nói xong, đưa tay ra làm dấu Ok.
…
Điềm Tâm với Trì Nguyên Dã ra khỏi phòng bệnh, cùng nhau sánh vai đi về phía trước.
Trì Nguyên Dã liếc Điềm Tâm, môi mỏng hé mở, "Không vui à?"
Nghe vậy, Điềm Tâm ngước mắt lên nhìn Trì Nguyên Dã, rồi lại vội vàng dời mắt đi, bĩu môi, "Đâu có?"
"Rõ ràng là có, em viết hết lên mặt luôn đây này!" Trì Nguyên Dã chắc chắn nói, còn vươn tay ra nhéo cái má phúng phính của Điềm Tâm.
Điềm Tâm im lặng.
Đúng vậy, mình không vui chút nào cả.