"Bây giờ anh đang ở cổng bệnh viện."
Điềm Tâm cạn lời, sao cô lại cảm thấy Trì nguyên Dã đang cố tìm chuyện để nói nhỉ?
"Anh ở cổng bệnh viện làm gì?"
"Chờ em."
Điềm Tâm liếc mắt, lại nói tiếp, "Em cúp điện thoại đây."
"Không cho phép cúp!"
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Anh muốn luôn nối máy với em."
"Xin lỗi, em không muốn nối máy với anh, anh mau trả điện thoại cho bác sĩ đi, em tới ngay đây, gặp sau!" Điềm Tâm nói xong cũng không cho Trì Nguyên Dã có cơ hội mở miệng nữa, cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Bệnh viện mà Trì Nguyên Dã đang ở nằm rất gần quảng trường Thời Đại, dù có tuyết rơi thì lái xe chưa tới một lúc đã tới nơi.
Quả nhiên, ở phía xa xa, Điềm Tâm trông thấy Trì Nguyên Dã đang đút hai tay vào túi đi qua đi lại trước cổng bệnh viện.