Điềm Tâm rất tức giận, "Không phải em mới là người nên hỏi câu đó à? Trì Nguyên Dã, rốt cuộc thì anh có ý gì? Đùa giỡn em rất vui sao? Anh có biết em đợi anh ở cửa rạp chiếu phim bao lâu không hả?! Tên khốn kiếp nhà anh!"
"Anh hỏi em bây giờ đang ở đâu?"
"Liên quan gì tới anh? Anh không cần tới! Em phải về nhà!" Điềm Tâm thở phì phò muốn cúp điện thoại.
Ai ngờ màn hình di động còn chưa rời khỏi tai thì bên kia đầu dây đã truyền tới giọng nói phách lối, "Lạc Điềm Tâm, em dám cúp điện thoại thử xem?!"
Giọng nói đầy vẻ cảnh cáo.
Tay Điềm Tâm cứng đờ, cô giơ điện thoại đứng im tại chỗ, ấm ức vô cùng, "Trì Nguyên Dã, anh cho em leo cây mà còn lý lẽ nữa phải không?"
Dựa vào đâu mà Trì Nguyên Dã đã cho mình leo cây rồi, mà tên khốn kiếp này còn có thể kiêu ngạo, nói chuyện kiểu ra lệnh như vậy chứ?!