"Đi đi đi đi, anh Hữu Thần cũng đứng chờ mình ở cửa trung tâm thương mại rồi, nhớ nhé, có chuyện gì cứ gọi cho mình!"
"Ừ, mình biết rồi." Điềm Tâm nở nụ cười.
Sau khi chia tay Thất Tịch, Điềm Tâm khoan thai đi lên rạp chiếu phim ở tầng năm.
Điềm Tâm nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa là đến hai rưỡi, cô dứt khoát lên mua bỏng ngô rồi chờ Trì Nguyên Dã sau.
Điềm Tâm đi một mình tới rạp chiếu phim, lại phát hiện hôm nay trong rạp có rất ít người.
Kỳ lạ, chuyện gì xảy ra vậy?
Điềm Tâm tò mò chớp chớp mắt, chợt thấy có người giận dữ bước ngang qua mình.
"Có nhầm hay không, rốt cuộc là ai bao hết vậy chứ? Khoe mình giàu hay thế nào?"
"Cậu nói nhảm thế, chắc chắn là người ta giàu rồi chứ còn gì nữa, không có tiền mà bao hết được à?"
"Chậc chậc chậc, thật không công bằng, cậu nói đám nhân viên văn phòng chúng ta đây, để tranh thủ được thời gian đi xem bộ phim mình thích dễ lắm sao?"