Nhìn dáng vẻ chân thành của Hạ An Nhược, Điềm Tâm không tiện từ chối, "Cảm ơn cô nhé…"
"Không có gì, chị rất mong có thể trở thành bạn tốt với Điềm Tâm, ở Trung Quốc chị không có bạn bè gì cả." Hạ An Nhược nói xong thì thoải mái vươn tay tới ôm Điềm Tâm, "Ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon."
"Vâng, ngủ ngon." Điềm Tâm vẫy vẫy tay, dáng vẻ rất đáng yêu.
Hạ An Nhược lại cười thân thiện rồi xoay người rời đi.
Sau khi đóng cửa phòng, Điềm Tâm vừa cúi đầu quan sát chocolate trong tay, vừa cắn môi suy nghĩ có nên bỏ một thanh ra nếm thử ngay bây giờ không?
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy loại chocolate này.
Nhìn bao bì ở ngoài… trông có vẻ rất đắt nhỉ.
Nói đi cũng phải nói lại, Hạ An Nhược này thật quá dịu dàng, cứ như sẽ không bao giờ lớn tiếng với ai.
Điềm Tâm suy nghĩ miên man, vừa nằm xuống giường thì chợt nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng.