Điềm Tâm cũng không ngờ phản ứng của Tiểu Dã lại dữ dội như vậy, cô chỉ có thể cười trừ, "Nó… Có thể là nó sợ người lạ."
Hạ An Nhược cong môi, "Đúng vậy, lá gan của mèo đều rất nhỏ."
Cô ta nói xong thì nâng mắt nhìn về phía Trì Nguyên Dã, "Nhớ lúc nhỏ chị với Trì Nguyên Dã, còn có Nguyên Trạch nữa, cũng thường mang thức ăn đến công viên cho tụi mèo hoang ăn, trông Nguyên Dã tuỳ hứng ngang ngược vậy chứ thật ra giàu lòng yêu thương lắm, ngày nào cũng quan tâm đến tụi nó còn hơn cả chị với Nguyên Trạch nữa."
"Lắm lời! Chuyện đã qua bao lâu rồi còn nhắc tới làm gì?!" Trì Nguyên Dã cười lạnh, đứng dậy kéo Tiểu Dã nằm trong lòng Điềm Tâm ra rồi ném nó sang bên cạnh, "Đi, đi ăn cơm!"
Tiểu Dã co người lăn một vòng trên ghế salon rồi lại tung tăng chạy đi mất.
Điềm Tâm lườm Trì Nguyên Dã, "Sao anh lại bắt nạt nó vậy chứ?"
"Anh thích!" Mặt Trì Nguyên Dã rất ngứa đòn, kéo Điềm Tâm tới bồn rửa tay, mở vòi nước ra rồi rửa tay cho cô.